Việc bùng nổ thông tin về phòng khám Trung Quốc có chất lượng kém, kèm với hình ảnh một số nghệ sĩ tham gia quảng cáo, mấy ngày qua đã được dư luận chú ý.
Phải xác định trước hết, nhờ sức lan tỏa và thu hút mạnh mẽ của những nghệ sĩ nổi tiếng mà các nhà sản xuất khi muốn quảng bá cho sản phẩm của mình, họ đều nhắm đến đối tác lấp lánh này. Cũng có những đơn vị mời người tham gia quảng cáo là khách hàng bình thường, không tên tuổi, nhưng không nhiều và còn tùy thuộc vào sản phẩm loại nào. Ngoài phần lỗi “nghiệp vụ” của những đơn vị liên quan, chịu trách nhiệm chính trong việc duyệt nội dung quảng cáo, cấp phép quảng cáo thì những nghệ sĩ cũng được đưa lên... bàn giải phẫu.
Tất nhiên, nghệ sĩ không thể thẩm định, kiểm tra chất lượng sản phẩm để quyết định nên hay không nên nhận làm “quảng cáo viên” mà họ chỉ nghĩ đơn giản rằng đây là một “thương vụ” ngắn hạn, các chuyện khác đã có nhà chuyên môn lo, nhiệm vụ của họ là đọc và nói những gì được biên soạn sẵn, sau cùng là nhận thù lao. Các nghệ sĩ cho rằng họ làm như vậy “để tăng thêm thu nhập, họ làm vì gánh nặng cơm áo gạo tiền, đừng đổ lỗi cho họ”.
Trên thực tế, đó là những lý do chính đáng. Và có một thực tế khác liên quan đến công việc của họ là không biết thì không có lỗi. Khi nhận lời làm quảng cáo, họ đâu có biết chất lượng sản phẩm này như thế nào. Người hưởng thụ thứ sản phẩm “nổ hơn kho đạn” ấy không trách họ, không cho rằng vì họ mà sản phẩm ra nông nỗi thế. Tuy nhiên, vì đây không phải là chuyện đóng phim (dù người xem vẫn quen gọi “phim quảng cáo”), không có vai diễn nào ở đây cả, mà chính là nghệ sĩ công dân ấy, với nghệ danh và hình ảnh xác thực của mình, xuất hiện trên màn ảnh nhỏ nói lên những điều về sản phẩm như là chính mình đã sử dụng sản phẩm ấy rồi và biết rõ hiệu quả của nó nên lên tiếng khuyên dùng! Trách nhiệm của nghệ sĩ là ở chỗ này.
Sau khi sự việc được phơi bày trước công luận, các anh chị nghệ sĩ ấy trả lời báo chí với đủ thứ lý do và thậm chí còn kêu lên “tội nghiệp nghệ sĩ lắm!”. Chẳng hề thấy người nào tỏ ra hối tiếc khi mình lỡ cộng tác với một nhãn hàng thiếu trung thực, chẳng hề có chút áy náy nào khi mình đã ít nhiều góp phần quảng bá sản phẩm ấy, đưa bệnh nhân vào tròng! Qua những lời “tâm sự” của họ, người ta dễ bị dẫn đến suy nghĩ thiếu lành mạnh về nghệ sĩ: Hễ được thuê, được trả tiền là cứ làm! Thì thôi, điều đó là đã hẳn như thế, nhưng trước hậu quả tồi tệ mà sản phẩm gây ra cho bệnh nhân, nghệ sĩ tham gia quảng cáo ít ra cũng phải nhận thấy có phần tác động của mình trong đó. Hoặc tối thiểu nghệ sĩ cũng có thể “đổ thừa” đây là tai nạn nghề nghiệp, không ai muốn. Đến cái điều khả dĩ đem lại chút an ủi cho khách hàng khi mua lầm thứ sản phẩm không giống như quảng cáo, nghệ sĩ cũng không có nốt!
Khi đóng phim, diễn viên này vào vai kẻ lừa đảo, công chúng phân biệt được đâu là nhân vật, đâu là người đóng vai. Nếu có căm ghét, họ căm ghét nhân vật! Còn với những quảng cáo bằng hình, nghệ sĩ là khách hàng, thậm chí sang trọng hơn với chức danh “đại sứ thương hiệu”, là những người chứng thực cho chất lượng sản phẩm, lên tiếng chiêu dụ khách hàng sử dụng sản phẩm đó. Vậy sao có thể không có trách nhiệm đối với thiệt hại của người tiêu dùng – mà sự thiệt hại ở đây là sức khỏe và mạng sống?
Điều này gây không ít sự bất ngờ cho CĐV “Pháo thủ”. Bởi lẽ, họ vốn đang sở hữu một trong những tiền vệ hay nhất giải đấu là Declan Rice và việc bổ sung thêm 1 cầu thủ có lối chơi tương đồng thật sự có đánh dấu nước đi sai lầm của Arsenal. onebox63 comĐây là hai khái niệm nâng cao được các chuyên trang thống kê dùng để đánh giá khả năng tấn công và triển khai bóng của một cầu thủ. Theo định nghĩa của Opta, Key pass là pha chuyền bóng cuối cùng dẫn đến một cú sút hoặc tình huống uy hiếp khung thành nhưng lại không dẫn đến bàn thắng.